nào suốt một thời kì rất dài.
Con bé đâm ra cùng năm cùng tháng doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat với tôi sau tôi một tuần sống cạnh nhà tôi suốt những năm tôi oa oa kia chính thị là người đó. Ngày xưa mẹ kể với tôi nhà đó có một đứa con gái lớn rồi thành ra bên nội của nó rất hi vọng có thêm đứa con giai bởi chưng nếu không thì ba nó sẽ chẳng có gì vì không có con trai nối dõi, của cải sẽ để lại cho chú nhỏ của nó, thế là nó mới vừa ra đời đã bị ghét bỏ, người tình nó nhất là chị nó nhưng năm nó 12 tuổi chị ấy yêu một anh ngoại quốc rồi đi du học để ở đó cùng người yêu.
Chuyện là thế nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó buồn, nếu có chuyện buồn nó sẽ xói móc những chuyện may mắn hay vui mừng danh thiếp loại ra để quên nỗi buồn đó đi, và tôi chưa bao giờ thấy nó khóc bởi chưng bị chửi hay đánh hay buồn, lúc nào nó cũng cười làm cho tôi một người hay cao có đây cũng phải nhìn đời bằng một con mắt khác, con mắt chỉ nhìn thấy những niềm vui và sự may mắn.
Tôi thích nó. Là cảm giác của một người khi có người bạn mình xem là tri âm suốt cuộc thế mặt mặc dầu tôi mới 16 tuổi thôi. Tôi rất thích tính chất cách nó, chỉ tiết là nó không toàn hảo như người tôi thích thôi. Mẹ tôi nói hồi đâm ra nó trắng hồng tròn um ủm ai nhìn cũng cưng không bù cho tôi gầy rọc đen nhẻm, hồi nhỏ là thế giờ thì như đảo ngược nó đen nhẽm, mặt cứ như cháu Thị Nở ngây ngây ngô ngô, chả thấy chỗ cần lồi chỗ cần lõm, còn tôi cái thằng gầy rọc đen nhẻm ấy lại xinh trai trắng trẻo đầy cơ bắp người không có chỗ chê. Tôi không nói quá sự thật bao giờ, khẳng định như vậy, bởi vì đó là lời đúc kết từ man di người chung quanh tôi, mặt mặc dù tôi chưa nghe nó nghe khen tôi bao giờ , tuồng như chỉ có nó là miễn nhiễm với nhan sắc của tôi hay sao ấy và điều đó làm tôi ghét cực kì. ( ôi mọe ơi, sắp ói với người tự tin rồi =.=”)
Duy đồng cân có một điều là tôi chẳng thể sếp mình vào quy hàng những người hoàn hảo. chuyện hồi bé thì ai chả một lần nếm thử cái thứ cưng cứng mằn mặn trong mũi chứ (ọe _(*0*)_). Tôi cũng vậy, tiền có điều mệnh lần tôi nếm nhiều hơn người khác một tí thôi, đúng là người ta nói không cho nên ăn một thứ gì đó quá nhiều sẽ bị nghiện, tôi bị nghiện thật, cái tật không bỏ được cho đến khi man di chuyện đi quá xa đó là lần con bé dễ thương mà tôi hay trêu ghẹo trên lớp nhìn thấy và nó đã báo oán tôi bằng cách hét lên và tun tin đồn, doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat tôi bị kinh tởm một thời gian dài và nhận lấy luôn cái biệt danh hết sức đáng yêu Tèo cư* mũi mà con Thị Nở gần nhà gọi nhanh là Mũi đấy, mặc kệ cũng vui tên Mũi vẫn đẹp chán so với tên Tèo mà mẹ tôi hay gọi, hơn nửa khi đi lại con bé đó vui cực tên chúng tao ghép lại là Nở Mũi, hay Mũi Nở nghe đều hay đúng không.
Tôi chơi với nó cho nên cũng bị ảnh hưởng tí chút về cái tật vô duyên vô sỉ vô ích và mất dạy của nó thành thử suốt thời còn mang khăng quáng quàng chúng tao đã nhận được vô mệnh gạch đá, thanh hao chà, giày dép và một chồng giấy mời phụ huynh, khi nhắt lại nó còn bảo tuổi thơ mình giữ dội thật.
Gia Linh nó là đứa con gái kiên cường nhất và lì lợm nhất mà tôi từng biết, ngay từ nhở nó đã không nhận thức được giới tính của mình vẫn coi tôi là người anh em chí thân của nó, mẹ tôi thương nó lắm, tôi cũng xót thương nó, mẹ bảo nhà nó có đồng cân có của mà không có tình thương cho nên con người nó mới như thế, nhưng mà nó vẫn mạnh mẽ và hiếu hạnh chưa bao giờ nói láo hay lẩn tránh hỗn hào, nó thường xuyên tự làm tự nhận. thành thử những lúc mẹ nó nỗi giận nhà tôi luôn luôn là nhà nó và mẹ tôi cũng là mẹ nó, thỉnh thoảng mẹ tôi còn bảo sau này nó mà là con dâu của mẹ thì tốt biết mấy. có tức là nó sẽ là vợ tôi, thế thì thích lắm, mỗi lúc nghĩ như vậy tôi lại cười tít cả mắt, không hiểu tại sao mình lại vui như vậy.
Khi gần gũi nhau quá người ta không còn nhìn nhau bằng vẻ bên ngoài mà nhìn nhau bằng tâm vong linh của họ. thành thử bên ngoài đối với tôi không còn quan yếu quan trọng là tâm vong linh của người đó, duy chi có tâm hồn của nó là tôi luôn ưng ý một cách mạnh mẽ. chúng tôi vẫn chơi chung với nhau làm mọi việc cùng nhau như thế cho đến một ngày tôi phát hiện ra nó biết yêu.
Ngày hôm đó sau khi nhìn thấy Thiên Bình là một trong số những người toàn hảo mà tôi chơi chung trên lớp. Thị Nở đích thị thức siêu siêu vẹo vẹo, không còn nghĩ ra trò chơi rủ tôi chơi cùng không còn cười tít mắt khi tôi kể chuyện vui và ngồi ngẩn ngơ ngẩn ngơ cười một mình. Nó còn bảo nó thích cậu ta, cậu ta có gì hơn tôi chứ, à hơn cái việc không bị cứ* mũi ám ảnh ôi thôi chứ có gì to tác đâu, mọi rợ thứ cậu ta có tôi đều có không phải sao, vì sao Gia Linh lại thích cậu ta chứ. Chuyện đó làm tôi bực mình suốt một thời gian dài lần trước tiên tôi không giúp đở nó để mặt nó loay hoay trong mớ thông tin về cậu ta. Chỉ những khi cơn thèm chè bởi chưng nó nấu tôi mới làm bộ đưa ra vài thông tin thôi. Mặt dầu Gia Linh hay bị chê nhưng phải công nhận chè nó nấu ngon cựa kì, phải nói là nó nấu bếp ngon cực kì, nhiều khi tôi nghĩ nó là anh tài nấu bếp hay gì gì đó nhưng tiết là nó vẫn là cái con Thị Nở ngu ngốc nghịch ngợm không biết buồn thôi.
Thế mà nó đã tin những lời nói trong cơn thèm chè của tôi là thật, nó đã biến mình sao cho giống với diễn tả của tôi về mẫu người của Thiên Bình nhất, đúng là đồ ngu ngốc nó không biết đó là lời nói dối sao đó là thứ mà bản thân nó chẳng thể đổi thay được ngay liền sao…
Nhưng mà tôi lầm thật, con người ta có trạng thái bởi vì cái gọi là ái tình mà việc gì cũng có thể là ra được. nó trốn chui trốn nhũi ba tháng hè năm 11 để học thuật biến hình, không đi chơi với tôi không sang nhà tôi không thường nhắn tin cho tôi không nấu chè cho tôi, mặt tôi dụ dỗ thế nào nó vẫn cứ ru rú trong cái nhà to bự của nó. Tôi rất ư là khó chịu trong suốt ba tháng hè, khó chịu đến nỗi cậu trai Thiên Bình người anh em của tôi cũng làm tôi thấy khó chịu, vì chưng nó bởi vẻ đẹp của nó đã làm điên đảo chúng đâm bao gồm cả Gia Linh, tôi lại tự hỏi liệu chừng lúc trước nếu mình không dính vào cái thứ mằn mặn kia thì bây giờ tôi cũng toàn hảo cũng làm điên đảo chúng đâm ra như thế không.
Mọi tức tối bực dọc mà tôi điển tích tụ tôi định sẽ xổ thẳng vào mặt Gia Linh cho nó biết thế nào là bỏ rơi người anh em chí cốt, nhưng khi nó xuất hiện tôi đứng trân trối, ngở như cái thời kì chúng tao mới sinh ra lại quay về, nó gương mặt hồng hào hai má phúng phính khi cười còn có hai hạt gạo mà tôi chẳng bao giờ để ý, hoá ra nó vẫn đẹp đấy chứ, đẹp một cách âm thầm chỉ những người biết thưởng thức mới nhận ra và tuồng như tôi đã chẳng biết thưởng thức vẻ đẹp đó trong những năm tháng chúng tao chơi cùng nhau.
Còn tôi lại quay về cái thời đen nhẻm như lời mẹ tôi nói, nắng lề đường đúng thật là…
Tôi bỗng nhiên không muốn dẫn nó đi gặp người anh em của tôi nửa, tôi đồng cân muốn mình tôi được thấy nó được đi cạnh nó thôi. Và khi nó cất cái giọng chả giống cái giọng khàn khàn thường ngày hay nói với tôi lên tim tôi đích thị thức lên giây cót cứ đập thình thịch liên miên mà cái cảm giác này khó chịu quá, tôi quá bất ngờ rồi chăng. Tôi vẫn dấu kín cảm xúc của mình, vẫn cố kỉnh tỏ ra phẩm bình thường nhưng kì thực tôi đồng cân muốn đóng gói ngay nó lại và mang về nhà cất thật kĩ vào gầm giường.
Gia Linh căng thẳng thấy rõ khi nhìn thấy cái người hoàn hảo đó, tôi nghĩ suy miêng mang về mọi chuyện cho đến khi nó dừng lại, tôi đụng vào và nó vội vã bụm miệng tôi lại và kéo đi, lại một chuyện ngoài ý muốn, tôi đã quên nói với nó rằng thực ra Thiên Bình thích chị Hằng Nga cũng là một người toàn hảo khối 12, sự thực là những đứa cùng đồng loại thì mới chơi được với nhau mới thích nhau mới yêu nhau vâng vâng đại loại như tôi với Nở vậy. tôi nhìn thấy rõ sự thất vọng và như thấu hiểu của Gia Linh, cảm giác khó chịu một lần nửa lại quay về, tôi muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại đích thị mình đã không cản trở việc này thì có tư cách gì khuyên nó đừng buồn.
Lần trước hết nó ôm choàng lấy tôi khi ngồi sau xe đạp mà tôi chở chẳng bù cho cái thời mà lúc nào tôi cũng lo âu hét lên "mày mau vịn vào yên xe, té không có răng húp cháu bây giờ” và nó thì la thật to và đứng thẳng dậy nắm lấy vai tôi, nó lì gớm ghê lắm, nhưng bây chừ tôi lại cảm nhận được nó cũng là một đứa con gái cũng có một nơi mềm yếu nhất trong tâm hồn, tôi mới buộc miêng hỏi nó "buồn lắm à”. Nó lại đáp tôi là nó vui, tôi cũng chẳng hiểu vì sao mọi đứa con gái đều nói những lời trái ngược với nghĩ suy như thế, phát hiện ra người mình thích đang có người khác bên cạnh thử hỏi có gì đáng phải vui chứ.
Tôi không hỏi nửa cảm thấy mặc dầu mình nó nói gì đi nửa thì tạo vật án cũng là nhưng lời nói không đáng tin tưởng, tôi im lặng. nếu biết trước Thiên Bình thích chị Hằng Nga thì nó có còn thích cậu ta không hoặc là nó có quay sang thích tôi không mê hoặc là nó có bởi vì tôi mà đổi thay không….
Con gái thường dậy thì sớm hơn con trai thành ra suy nghĩ cũng sẽ doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat sâu sắc hơn con giai chăng, có nhẽ bởi vì thế thành thử bây giờ tôi mới nhận ra người mình thích là ai trễ hơn nó rất nhiều, nhưng suy cho cùng cũng giống nhau ôi thôi chẳng ai trong chúng tao nói cho người mình thích tình cảm nhỏ bé trẻ thơ ấy, bởi vì ai cũng sợ và luôn muốn chờ đợi, muốn người đó sẽ nhận ra và sẽ tớp trả…
Suốt những tháng ngày sau đó tôi và nó không gặp nhau không nói chuyện tiền lâu lâu nhắn tin cho nhau hỏi bài vở, từ khi tôi nhận ra tình cảm của mình tôi muốn phẩm bình tâm suy xét kĩ càng, càng tránh nhắt đến chuyện gì can hệ đến Thiên Bình, tôi muốn cho mọi thứ bắt đầu lại từ đầu…
Con người mê hoặc là sẽ muốn thay đổi huyễn hoặc là phải thay đổi, tôi đang đợi chờ chờ một lúc nào đó Gia Linh xuất hiện trước mặt tôi là người con gái tôi thích, còn tôi sẽ xuất hiện trước mắt nó là người con giai sẽ yêu xót thương nó….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét