Một câu hỏi nữa thôi. Làm thế nào mà anh đã dứt bỏ được cô ấy doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi trong ba tuần lễ?
- Này, cả hai đứa chúng tao đều đã thỏa mãn tí chút nỗi khát khao, anh hiểu chứ? Cô ấy nhất quyết khước từ việc quay lại Rome là nơi mà cô ấy thấy mình buộc lòng phải gặp mặt những người cô ấy quen biết, mà nhất mực Rome là tối cần thiết với tôi, và tôi cũng đã nhớ nhung công việc của tôi. Đó là lý bởi vì phẩm bình thường thứ nhất cua sự tan vỡ. Ngoài ra ông bố già của cô ấy lại thình lình tới khách sạn, và ông cụ đã la cho chúng tao một trận... Thế là cuộc tình đã có một chiều hướng quá khó chịu khiến tôi thực sự thấy vui vẻ khi thoát khỏi nó, mặc dù rằng tôi đã nhớ cô ấy một cách khủng khiếp trong ít lâu. Bây giờ tôi tin tưởng là anh sê không nhắc lại một tí gì về những chuyện tôi đã nói với anh.
- Bạn Kennedy thân mến, không bao giờ tôi dám làm ăn đó đâu? Nhưng tất cả những gì anh kể lại làm tôi rất quan tâm bởi tôi đã hiểu rõ được nhân sinh quan của anh. Nó hoàn trả toàn khác hắn quan niệm của tôi, vì tôi đã biết rất ít sự thế hệ . . . Và bây chừ anh muốn tôi nói cho anh biết về những hầm mộ mới của tôi phải không? Anh có cố kỉnh bảo tôi diễn tả chúng ra cũng vô bổ thôi. Không bao giờ anh tìm thấy chúng qua một sự diễn tả sơ sài. Việc duy nhất phải làm là tôi phải dẫn anh tới đó.
- Thật là đại diệu!
- Bao giờ anh muốn đến chỗ đó?
- Càng sớm càng tốt. Tôi rất nôn nóng...
- Sự thật là đêm nay rất đẹp, tuy rằng hơi lạnh một chút. Anh có muốn rằng chúng mình sẽ khởi hành trong một giờ nữa không? Phải tuyệt thận trọng để khỏi bị theo dõi. Nếu có kẻ nào trông thấy chúng mình cùng đi săn tìm với nhau, hắn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi sẽ đánh mùi ngay ra một, vụ làm việc mới.
- Đồng ý về sự thận trọng tối đa, - Kennedy đáp lại, - Có xa không?
- Vài cây số
- Không quá xa đế đi bộ tới chứ?
- Ồ không! Ta có thể dễ dàng đi tới đó.
- Vậy thì tốt nhất là đi bộ. Một anh đánh xe ngựa sẽ nói bừa bãi nếu anh ta để chúng mình xuống một nơi hoang vắng vào nửa đêm.
- Rất đúng! Chúng ta sẽ gặp lại nhau lúc nửa đêm ở chỗ góc đường Appienne. Tôi phải về qua nhà để lấy diêm, nến và các đồ vật linh tinh.
- Tuyệt hảo, Burger ạ! Tôi nghĩ rằng anh đã rất hào hoa khi cho tôi biết điều động bí hiểm của anh, và tôi xin hứa là sẽ không viết gì trước khi anh công bố bản tường trình. Bây giờ, chào trợ thời biệt! Anh sẽ gặp tôi lúc nửa đêm ở góc đường Appienne.
Không khí lạnh lẽo và trong trẻo vang vọng những tiếng chuông có giai điệu của cái đô thị lắm đồng hồ này khi Burger, quấn mình trong một chiếc măng tô kiểu Ý, tay mang một cây đèn, đi tới chỗ hẹn gặp.
Kennedy từ trong bóng tối đi ra trước mặt anh.
- Hăng hái trong công việc cũng như trong tình yêu! - Anh chàng người Đức kêu lên và cười lớn.
- Đúng. Tôi đã tới đây từ gần nửa tiếng đồng hồ.
- Tôi hy vọng là anh đã không nói với ai một mảy may nào về trang mục mục tiêu cuộc hành đệ trình của chúng ta chứ?
- Không ngu như vậy đâu! Xin thề có trời, tôi bị lạnh buốt thấu xương đây này! Đi ôi thôi , Burger, ta hãy đi bộ một lúc cho ấm người.
Họ đi những bước đều trên mặt phố đá, con đường này là vớ cả những gì còn lại của một cực kì bại lộ lừng danh nhất trên thế giới. Một vài người nông dân từ trong quán nhậu đi ra để chế về nhà; có những chiếc xe đẩy chất đầy nông sản đi về phía thành Rome. Họ không gặp ai khác nữa. Ở bên phải, ở bên trái của họ, những ngôi chiêu tập lớn nổi trội lên trong bóng tối. Cứ như vậy họ đi mãi tới khu hầm chiêu mộ Saint Calixte, và ở phía trước mặt, họ nhìn thấy dưới ánh trăng đang lên cao hiện ra rõ ràng cái pháo đài lớn, hình tròn Cecilia-metella. Burger đặt một bàn tay lên hông và dừng lại.
- Chân anh dài hơn chân tôi, và anh là người đi bộ giỏi, - anh nói và cười lớn. - Tôi nghĩ rằng chỗ mà chúng mình phải tách ra làm hai ngả cũng không xa đây. Phải, chúng ta tới nơi rồi, sau cái quán ăn, nhìn kìa, đường không rộng lắm; đế tôi đi trước; anh bước theo tôi.
Anh ta đốt đèn lên, con đường chật hẹp, khúc khuỷu chạy vòng vo giữa danh thiếp bãi lầy của miền Campanie. Cái cống nước lớn của thành La Mã cổ xưa nằm yên như một con sâu khổng lồ trên cảnh đấu vật dưới ánh trăng. Hai người đi qua dưới một vòm cao và đi men theo bức tường vòng tròn, tường này đánh dấu vị trí của trường đấu cổ xưa. Sau cùng Burger dừng lại trước một cái chuồng bò nằm chơi vơi giữa đồng quê bát ngát, rồi anh móc trong túi ra một cái chìa khóa.
Kennedy kêu lên:
- Anh không làm cho tôi tưởng rằng danh thiếp hầm chiêu tập của anh nằm bên trong một căn nhà chứ!
- Có chứ, lối vào. Đây là những thứ bảo vệ cho chúng mình chống lại bọn tò mò.
- Ông chủ nhà có biết chuyện này không?
- Không, ông ta có tìm thấy một hai đấu vật mà tính chất của chúng làm cho tôi nghĩ rằng cái chuồng bò này đã dược xây cất ngay bên trên một lối vào của những hầm mộ. Do đó tôi đã thuê cái chuồng bò và tự tay tôi đã tiến hành việc đào bới. Vào đi, và hãy đóng cửa lại nhé...
Hai người đang ở trong một tòa nhà dài và trống rỗng, những cái chậu và những cái máng treo trên một trong danh thiếp bức tường. Burger đặt cái đèn xuống đất và lấy áo bành tô che nó lại, trừ một phía đế hở.
Anh nói:
- Nếu có kẻ nào nhìn thấy ánh đèn trong chỗ hẻo lánh này thì những cái miệng mặc tình mà mách lẻo. Chỉ cần anh giúp tôi khiêng danh thiếp tấm ván này ra...
Những tấm ván ở một góc đã được gỡ đinh ra; hai nhà khảo cổ lần lượt dựng chúng vào tường. Trước mặt gia tộc hiện ra một lỗ vuông, bên trong lỗ đó có một cầu thang với các bậc văn bằng keo kiết cũ kỹ dẫn xuống phía sâu thẳm của lòng đất.
- Cấn thận? - Burger nói lớn với Kennedy trong khi anh chàng này quá nôn nóng bước ngay xuống mấy bực đầu tiên. - Dưới đó là một cấm địa thật sự đó: nếu anh đi lạc thì có đến một trăm phần trăm rủi ro là không bao giờ anh tìm ra đường về nữa. Hãy đợi tôi mang đèn tới.
- Nếu quả là nó rối rắm như vậy thì làm thế nào mà anh tiền có một doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi mình tự ra vào được?
- Lúc đầu có nhiều lần suýt nữa tôi đã bị lạc, nhưng rồi tôi học cách nhận ra lối đi. Cái mê cung này đã được kiến tạo theo một lược đồ khá rõ ràng, nhưng kẻ nào đi lạc mà không có đèn thì không tài nào tìm thấy đường ra. Ngay cả bây chừ tôi còn phải thả một cuộn dính líu phía sau khi tôi đi sâu xuống. Trông kìa, mỗi nhà cầu này được phân ra và còn phân ra nhỏ hơn hàng phục chục lần, mỗi lần hàng phục trăm thước...
Ở sáu hay bảy thước phía dưới sàn chuồng bò, gia tộc tới một căn phòng vuông khoét vào đá vôi mềm. Ngọn đèn chiếu ra một ánh sáng nhỏ lung linh trên các vách tường màu nâu đã rạn vỡ hết. Ở bít tất cả mọi phía đều hiện ra những hiên tối mò đi từ cái ngã tư này.
- … Anh phải theo trung thành bên tôi, anh bạn – Burger ra lệnh - Chớ có dừng bước để nhìn một vật gì trên đường đi, bởi vì tôi sẽ dẫn anh tới một nơi mà anh sẽ trông thấy nhiều thứ hơn là bít tất cá những thứ anh có trạng thái thấy trong danh thiếp hành lang. Nếu ta đi thắng tới đó thì ta sẽ dành dụm được thì giờ.
Anh đi vào một trong các hành lang. Anh chàng người Anh đi theo sát gót. Cứ một lúc là cái nhà cầu lại tẻ ra làm hai lối, nhưng Burger không dừng chân và cùng không bao giờ ngần ngừ: đúng là anh đã có những dấu bí hiểm làm tiêu điểm. Suốt dọc danh thiếp bức tường, chồng chất lên nhau như những giường ngủ trên một con tàu của danh thiếp dân di cư, những người Cơ đốc giáo của La Mã xa xưa nằm yên nghỉ. Ánh sáng vàng vọt của cái đèn soi rõ những khuôn mặt nhăn nhúm của những thi thể ướp, làm nhấp nhánh những cái sọ tròn và những cánh tay dài và trắng bắt chéo trên những bộ ngực trơ xương. Kennedy phóng ra những cái nhìn đầy tiếc nuối và ham muốn về phía những quy hàng chữ nhiều vô số phận kể, những phẩm bình đựng tro cốt, những tranh ảnh trang trí, những quần áo, những đồ sử dụng vẫn nằm y nguyên như lúc những bàn tay sùng tín đã đặt chúng ở đó hàng nhiều thế kỷ trước. Ngay lúc vừa nhìn thấy, anh đã nghĩ vững chắc rằng đây là những hầm mộ của một sự sang giàu hiếm có ẩn chứa một số lượng rất lớn những di điển tích của thời đế quốc La Mã.
- Những cái đèn của anh tắt đi thì làm sao? – Anh hỏi trong khi họ hấp tấp đi tới nơi mà Burger đã chỉ.
- Tôi có một cây nến để dự phòng và một bao diêm trong túi. À, anh Kennedy, anh có mang theo diêm không?
- Không. Anh phải cho tôi vài que mới được.
- Ồ, có gì đáng kể? Không bởi chưng lý vì nào mà chúng mình phải rời xa nhau.
- Chúng ta sẽ đi tới đâu? Tôi thấy tuồng như chúng mình đã đi trên dưới bốn trăm thước rồi, phải không?
- Tôi nghĩ rằng nhiều hơn thế. Những dãy mộ này dài vô tận... ít ra là tôi chưa thấy chỗ tận cùng của nó. Nhưng vì chưng bây giờ chúng mình đi tới một chỗ vằn vèo tôi phải thả cuộn dính dấp ra.
Anh buộc một đầu sợi dính dấp vào ruột hòn keo kiệt nhô ra rồi nhét cuộn dây dướng vào bên trong áo bành tô và cứ bước tới đâu thì nhả nó ra tới đó. Kennedy nhận thấy sự cẩn trọng này không phải là vô ích, bởi vì các lối đi mỗi lúc càng phức tạp thêm tạo thành một mạng lưới những con đường xoành xoạch cắt ngang nhau. Nhưng vớ cả mọi con đường đều dẫn tới một cái phòng lớn hình tròn, ở cuối phòng này có một cái bệ vuông mà một bên được che kín văn bằng một phiến cẩm thạch.
- Chúa ơi! - Kennedy kêu lên trong niềm sảng khoái - Đây là một bàn thờ của người Cơ đốc: không biết chừng là cái bàn thờ cổ xưa nhất. Cây thánh phải chi nhỏ của lễ phong thánh được tự khắc trên góc này. Chắc chắn là cái phòng hình tròn này đã được sử dụng làm giáo đường!
- Đúng vậy! - Burger tợp lại - Nếu tôi có nhiều thì giờ, tôi sẽ đồng cân cho anh thảy bít tất cả những cái thi hài được chôn trong danh thiếp hốc dọc theo dãy tường: đó là tử thi của danh thiếp vị giáo hoàng và giám mục đầu tiên của Giáo hội, cùng với các mũ mão, pháp trượng, y phục tôn giáo của danh thiếp ngài. Này, chẳng hạn hãy nhìn cái thi hài kia xem...
Kennedy bước tới và ngắm nghía một cái đầu tái nhợt tỳ lên một cây pháp trượng đã nát thành bụi.
- Tuyệt diệu! - Anh thốt lên với một giọng nói vang dậy cả những vách của khung vòm - Theo kinh nghiệm riêng của tôi, đây là việc có một không hai. Anh Burger, đem cái đèn gần lại đi: tôi muốn được xem tất cả những cái xác.
Nhưng anh chàng người Đức lại đi tới đầu bên kia của căn phòng và anh ta đứng ở giữa cái vòng ánh sáng vàng vọt.
- Anh có biết từ chỗ này tới cầu thang có bao nhiêu chỗ rẽ làm ta lỡ lầm không? - Anh ta hỏi - Hơn hai ngàn chỗ! Chắc chắn đó là một trong các dụng cụ mà những người Cơ đốc đã dùng để tự bảo vệ cho họ. Giả dụ là ở chỗ này một người có mang đèn đi chăng nữa thì anh ta cũng chỉ có cơ may một phần trên hai ngàn là sẽ tìm được lối ra. Và nếu không có đèn thì còn khó hơn rất nhiều?
- Đúng vậy!
- Bóng tối thật kinh khủng! Đã có một lần tôi thử nghiệm nó. Ta hãy thử một lần nữa.
Anh ta cúi xuống gần cái đèn và ngay lập tức như có một bàn tay vô hình bưng kín hai mắt của Kennedy. Trước giờ phút này không bao giờ anh biết thế nào là bóng tối. Bây giờ thì anh có cảm nghĩ là nó dính dáng chặt chẽ vào anh, nó làm anh nghẹt thở, nó là một trở lực kiên cố ngăn cản không cho người anh cử động, bước đi. Anh dang hai tay ra để đẩy lui nó.
- Thế là đủ rồi, Burger! Cho lại chút ánh sáng đi.
Nhưng người bạn của anh bật cười lớn. Trong căn phòng hình tròn này, tiếng cười của anh ta giống như song song phát ra từ mọi phía.
- Anh bạn Kennedy à, chắc anh khó chịu lắm phải không?
- Không sao, anh bạn ạ! Hãy đốt đèn lên đi!
- Thật là kỳ cục, Kennedy à. Nghe tiếng động tôi hoàn toàn không định được hướng anh đang đứng. Còn anh, anh có thể đoán được tôi đang ở chỗ nào không?
- Không. Tôi có cảm tưởng là anh đang đứng ở khắp man di nơi xung quanh tôi.
- Nếu tôi không nắm lấy sợi dây dướng thì tôi sẽ không biết phải làm thế nào để ra khỏi chỗ này.
- Tôi nghi ngờ về chuyện đó. Thôi đi, anh bạn, đánh lên một que diêm đi! Ta phải kết thúc trò chơi kỳ cục này.
- Anh Kennedy này, hãy nói đi. Tôi nghĩ rằng có hai điều mà anh đặc bại thích thú: sự mạo hiểm, và một trở lực để vượt qua. Sự mạo hiếm sẽ là việc anh phải tìm một con đường để ra khỏi những hầm chiêu tập này. Điều trở lực sẽ là bóng tối và hai ngàn lối rẽ lúc nào cũng làm cho ta lầm lạc. Nhưng anh không cần vội vã; anh còn nhiều thì giờ mà. Khi anh dừng lại nghỉ, tôi hi vọng rằng anh sẽ nghĩ một tí tới cô Mary Saunderson, và anh sẽ duyệt xét lại lương tâm xem anh có hoàn trả toàn chung thủy với cô ấy không.
Kennedy gầm lên.
- Đồ ác quỷ! Anh muốn nói gì đó?
Anh chàng người Anh chạy vòng quanh, vẽ ra những vòng tròn nhỏ, nhưng với hai bàn tay anh chỉ quờ thấy mà đêm.
- Tạm biệt - ngôn ngữ mai mỉa của Burger vang lên, lúc này anh ta dã đi một quãng xa, - Kennedy ạ, ngay cả sau khi đã nghe danh thiếp sự việc anh kể lại, tôi thật sự vẫn không tin là anh đã ứng xử đúng đắn với "cô gái trẻ” trong câu chuyện. Và tôi thấy tuồng như anh còn không biết một chi tiết nhỏ: tôi phải bổ sung vào chỗ thiếu sót dó. Cô Mary Saunderson đã hứa hôn với một gã đâm ra viên nghèo nàn không có gì xuất sắc lắm; gã ta tên là Julius Burger.
Ở một chỗ nào đó có tiếng loạt soạt nghe không rõ ràng là tiếng gì, tiếng động nhẹ của một bàn chân vấp phải một hòn đá, rồi thì sự im lặng trở lại trong cái giáo đường Cơ đốc cũ kỹ này, một sự im lặng bất động và nặng nề bao phủ lên Kennedy như nước bao trùm
lên một kẻ tắt nghỉ chìm vậy.
Hai tháng sau, bài báo ngắn sau đây được lần lượt đăng trên báo chí Âu châu.
"Một trong những sự phát hiện thú vị nhất trong những năm vừa qua có liên quan tới các hầm chiêu tập mới ở La Mã, gần mạn Đông của danh thiếp khung vòm nức danh Saint Calixte. Sự tìm ra khu chiêu tập địa quan trọng này, nơi cực kỳ phong phú về các vết tích thời khởi đầu kỷ nguyên Cơ đốc, là nhờ vào nghị lực và sự tinh tế của tiến sĩ Julius Burger, nhà khảo cổ học trẻ tuổi người Đức là người đang chinh phủ phục ngôi vị thứ nhất trong số mệnh các nhà bác học chuyên nghiên cứu về La Mã cổ xưa. Mặc dù đã là người trước tiên ban bố bản tường đệ trình về sự phát hiện này, chừng như tiến sĩ Burger đã bị dẫn trước bởi vì một nhà sưu khảo kém may mắn hơn. Vài tuần lễ mới đây, ông Kennedy, một nhà khảo cổ lừng danh người Anh đã đột nhiên biến mất khỏi căn hộ của ông tại khu tập thể Corso. Người ta đặt ra một liên quan giữa sự mất điển tích của ông và một vụ tai tiếng mới đây là điều có trạng thái làm cho ông rời khỏi Rome. Bây giờ mới rõ rằng thật sự ông đã là nạn nhân của lòng hăng say về môn khảo cổ. Xác ông đã được phát hiện ở giữa danh thiếp hầm chiêu mộ mới; qua tình trạng danh thiếp bàn chân và đôi giày của ông, người ta biết chắc là ông đã phải đi bộ ngày này qua ngày khác trong danh thiếp hiên quanh co, là những thứ làm cho việc thám hiểm nơi mộ địa rất nguy hiểm. Với một sự coi thường suất không thể tưởng tượng được, người quá cố đã đi vào nằm mộng cung này không có nến, không có diêm (ít nhất là theo những sự khám nghiệm đầu tiên) và cái tắt hơi của ông là hậu quả của sự liều lĩnh của ông. Điều làm cho câu chuyện buồn này thêm đớn đau hơn là việc tiến sĩ Julius Burger là bạn chí cốt của ông Kennedy. Sự vui mừng mà ông được hưởng một cách chính thị đáng về ngục tù phá phi thường này đã trở nên u ám vì số phận phận kinh khủng của người cộng sự và bạn thân của ông.”
Hết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét